David Wyrwich, Trưởng ban Quản lý và Phát triển
Hành trình trở thành môn đệ của chúng ta
Bạn nghĩ về điều gì khi bạn nghe thấy một số từ nhất định? Bản năng tự nhiên của con người là phản ứng lại những từ mà chúng ta nghe được dựa trên sự hiểu biết của chúng ta về những từ đó và những kinh nghiệm trong quá khứ của chúng ta với những từ đó. Tất cả chúng ta đều đã từng xem bài kiểm tra tâm lý khi chúng ta nói những từ đầu tiên xuất hiện trong đầu khi chúng ta nghe một từ nhất định. Nói “mèo”, nói “chó”, nói “đảo”, nói “đại dương”, v.v. Bạn nghĩ gì khi nghe những từ như “Quản lý” và “Môn đệ”? Nhiều người sẽ trả lời là “tiền” cho “Quản lý” và hầu như bất kỳ từ nào bằng tiếng Anh giống vậy. Tại sao chúng ta lại phản ứng theo cách này với những từ được sử dụng thường xuyên trong Kinh thánh và được chính Chúa Giê-su sử dụng trong các dụ ngôn giảng dạy của Ngài như vậy? Tất cả đều dựa trên kinh nghiệm sống trong quá khứ của chính chúng ta.
Hãy bắt đầu cuộc hành trình của chúng ta bằng cách tạo ra một tầm nhìn rõ ràng: Chúa Giê-su đã dạy các môn đệ nhiều điều khi Ngài ở giữa họ. Những lời giảng dạy của Ngài đạt đến đỉnh điểm trong một mệnh lệnh ngắn gọn và trực tiếp trước khi Ngài lên trời cùng Chúa Cha, và chúng ta tìm thấy mệnh lệnh đó trong Mát-thêu 28: 18-20, nơi Chúa ra lệnh cho họ, và chúng ta, rằng:
Tất cả quyền lực trên trời và dưới đất đã được giao cho tôi. Vậy, hãy đi và làm môn đệ mọi dân tộc, làm phép báp têm cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy họ tuân giữ tất cả những gì Ta đã truyền cho các con. Và này, tôi luôn ở bên bạn, cho đến cuối thời đại.
Ba mươi ba năm cuộc đời, ba năm phục vụ và dạy dỗ các môn đệ, sự phản bội của các bạn bè, một phiên tòa bất công, một cuộc tra tấn khủng khiếp, một cái chết nhục nhã và đau đớn tột cùng, một cuộc chôn cất âm thầm, và sự sống lại đều lên đến đỉnh điểm trong mệnh lệnh này mà Ngài ban cho chúng ta ... "Vậy hãy đi và làm môn đệ!" Chúa ban cho chúng ta mệnh lệnh này và khi làm như vậy mời gọi chúng ta, chính xác hơn là “ra lệnh cho chúng ta tình nguyện” vào sứ mệnh này của Ngài. Sứ mệnh đó là gì? Đó là làm theo ý muốn của Chúa Cha. Ý muốn của Chúa Cha là gì? Đó là mang Thiên Quốc vào thế gian. Đây là tầm nhìn của chúng ta với tư cách là các môn đệ truyền giáo — để mang vương quốc của Chúa đến với thế giới. Mọi điều chúng ta làm trong cuộc sống phải được nhìn thấy và thực hiện đều phải liên quan đến trách nhiệm này của Chúa. Chúng ta được chính Chúa mời gọi để giúp đỡ Người, hợp tác với Thánh Ý của Người, để mang lại ơn cứu độ cho thế giới. Đây là tầm nhìn của chúng ta để bắt đầu cuộc hành trình của chúng ta và luôn tồn tại trước mắt khi chúng ta tiến sâu hơn vào vai trò môn đệ của Chúa Giê-su.
Hãy đưa tầm nhìn của chúng ta vào hành động bằng cách tạo ra một con đường, một con đường rõ ràng, để trở thành môn đệ: Những lời dạy về quản lý, hoặc làm quản gia, được tìm thấy trong Kinh thánh từ Sách Sáng Thế cho đến Tân Ước. Quản lý là gì, và tại sao nó thường là điểm dạy của Chúa? Merriam-Webster định nghĩa từ quản lý như sau: “việc tiến hành, giám sát hoặc quản lý một điều gì đó đặc biệt là: sự quản lý cẩn thận và có trách nhiệm đối với một thứ được giao cho một người chăm sóc”.
Nếu bạn nói từ “quản lý” với 100 người, bạn có biết 99 người trong số đó sẽ nghĩ gì ngay lập tức không? Bạn hiểu rồi… .TIỀN! Tại sao? Bởi vì chúng ta đã quen với việc liên kết tiền bạc với quyền quản lý, đặc biệt là trong Giáo Hội! Nếu giáo xứ của bạn có “dự án” thì giáo xứ có tập trung vào việc nâng cao quản lý không? Có lẽ là không, nó có nhiều khả năng liên quan đến việc huy động sản phẩm hoặc tiền cho một dự án.
Quay lại và đọc lại phần định nghĩa của từ “quản lý” bắt đầu bằng “đặc biệt”. Bây giờ hãy nghĩ về cuộc sống của bạn trong mối quan hệ với cụm từ đó. Sự dạy dỗ của Chúa về vai trò quản lý trong vai trò môn đệ của chúng ta trong Ngài tập trung vào tình yêu thương: tình yêu thương của Ngài dành cho chúng ta, tình yêu thương của chúng ta đối với Ngài, và tình yêu thương của chúng ta dành cho nhau, anh chị em của chúng ta trong Chúa Giê-su (Mat 22: 37-40) . Đời sống của Chúa Giê-su chẳng phải là đời sống phục vụ và yêu thương sao? Chẳng phải hành động yêu thương vĩ đại nhất trong lịch sử thế giới là hiến mạng sống của Ngài cho chúng ta để thực hiện ý muốn của Cha Ngài sao? Tất nhiên là như vậy, và đó là những gì chúng ta được mời gọi phải làm — là sống cuộc sống của mình như những người quản lý tốt những món quà và ân sủng của Chúa.
Nếu món quà duy nhất của chúng ta từ Chúa là tiền, thì bản năng nghĩ về tiền của chúng ta khi nghe từ “quản lý” sẽ đúng với tiền. Tuy nhiên, là môn đệ, chúng ta biết rằng MỌI THỨ chúng ta có đều là món quà từ Chúa, Đấng Toàn Năng. Không khí chúng ta hít thở? Vâng, Ngài đã tạo ra nó và ban tặng nó cho chúng ta. Thức ăn chúng ta ăn? Vâng, chính Ngài làm. Tài năng và kỹ năng chúng ta có để tạo ra công việc và thu nhập để sống trên thế giới? Một lần nữa, vâng, tất cả đều bắt nguồn từ Ngài. Mẹ, bố, con trai, con gái, anh chị em họ, cháu trai, cháu gái và tất cả bố mẹ của chúng ta? Vâng, toàn là những món quà từ Ngài. Còn các linh mục, phó tế, tu sĩ nam nữ, và giáo dân luôn “hoàn thành công việc” tại giáo xứ và Giáo Hội thì sao? Vâng, tất cả là những món quà từ Chúa, được ban cho chúng ta trong tình yêu thương, để chúng ta có thể tham dự trọn vẹn hơn vào ý muốn của Ngài để mang lại sự cứu rỗi không chỉ cho chính chúng ta mà còn cho những người khác.
Chúa ban cho chúng ta những món quà này, theo nghĩa đen là tất cả những gì chúng ta có, sở hữu và biết, một cách tự do vì yêu chúng ta. Chúa chỉ yêu cầu chúng ta sử dụng chúng cho mục đích tốt và giúp mang Vương Quốc của Ngài đến với thế giới. Nhờ Phép Rửa, chúng ta trở thành con nuôi của Chúa là Đấng Tối Cao. Khi rước Mình và Máu Chúa Giêsu trong Thánh lễ, chúng ta công khai tuyên xưng “sự hiệp thông” của chúng ta với những lời dạy của Chúa Kitô và Giáo Hội của Người. Bằng cách tuyên xưng niềm tin của mình vào Chúa Giêsu, chúng ta cũng gánh vác trách nhiệm mà Ngài đã giao cho các môn đệ của mình là "Vậy hãy đi và làm môn đệ ..."
Với tầm nhìn hợp tác với Chúa để mang lại sự cứu rỗi cho thế giới, con đường rõ ràng của chúng ta dẫn đến tầm nhìn đó là hướng tới một đời sống quản lý, hiến thân cho Đức Kitô và Nhiệm Thể của Ngài, là Giáo Hội, chúng ta hiện đã sẵn sàng tiến về phía trước… nhưng làm sao?
"Hãy Theo tôi!" (phương châm của Trường Bộ binh Lục quân Hoa Kỳ):Bất cứ khi nào cần làm một việc gì đó, chúng ta cần những người lãnh đạo giúp chúng ta hoàn thành công việc đó. Khả năng lãnh đạo thể hiện dưới nhiều hình thức. Tướng Patton không phải lúc nào cũng là đầy cá tính, đứng cao trong bộ đồng phục hoàn hảo để chỉ huy một cách nghiêm khắc và sủa ra lệnh cho những đội quân để họ háo hức lên. Khả năng lãnh đạo thường có thể được ngụy trang trong những công việc khó khăn, những công việc vô ơn và những hành động âm thầm ở hậu trường của mọi người. Bạn có bao giờ nhận thấy rằng giáo xứ của bạn được trang hoàng lộng lẫy cho các Thánh lễ trong dịp Giáng sinh và Phục sinh không? Bạn có nghĩ ma nào hay con thỏ rừng nào làm trang trí đó không? Không, nhưng là do các nhà lãnh đạo. Bạn đã bao giờ đi học Kinh Thánh tại giáo xứ của mình với tất cả ghế, bàn, đồ ăn và thức uống đã sẵn sàng cho bạn chưa? Ai làm điều đó? Các nhà lãnh đạo làm! Bạn có thấy anh chị em của chúng ta nhận được sự giúp đỡ về thức ăn, nước uống, và nơi ở sau một cơn bão hoặc một thiên tai không? Ai thu thập, tổ chức và phân phối tất cả những thứ đó? Các nhà lãnh đạo làm! “Lãnh đạo” là một trong những từ gợi lên hình ảnh của những người đàn ông và phụ nữ không sợ hãi khi đứng trước một tình huống bất khả kháng và bằng cách nào đó tìm ra cách để vượt qua. Đúng, đó là những kiểu nhà lãnh đạo, nhưng chúng không phổ biến như bạn nghĩ. Những nhà lãnh đạo thực sự trong cuộc sống của chúng ta là những người quan tâm đến chúng ta, yêu thương chúng ta, những người nuôi dưỡng chúng ta, cả về thể chất và tinh thần. Họ là gia đình của chúng ta, giáo dân đồng đạo, nam nữ tu sĩ, các phó tế, linh mục, và giám mục của chúng ta. Khi sống một đời sống quản lý Công Giáo đích thực, tất cả chúng ta đều được mời gọi trở thành những nhà lãnh đạo theo một cách nào đó. Chúng ta là những nhà lãnh đạo khi chúng ta trung thành trong lời cầu nguyện. Chúng ta là những người lãnh đạo khi chúng ta trung thành tham gia vào đời sống và sứ mạng của giáo xứ, đặc biệt là trong Thánh Lễ, đây là món quà lớn nhất của chúng ta mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta như không. Chúng ta là những nhà lãnh đạo khi chúng ta sống phù hợp với những lời dạy của Chúa Kitô và Giáo Hội, và khi chúng ta tích cực mời gia đình, bạn bè, và cả những người xa lạ vào cuộc sống ân sủng và thánh thiện đó. Đây là một cách đơn giản để hợp tác với ý muốn của Chúa trong việc đào tạo môn đệ. Lúc nào nó cũng dễ chăng? Dĩ nhiên là không. Trong mọi mối quan hệ đều có cái giá phải trả nhưng mà cũng có những phần thưởng. Các điều kiện đặt ra để trở thành môn đệ của Chúa Giê-su được nêu rõ trong Ma-thi-ơ 16: 24- 28:
Rồi Đức Giê-su nói với các môn đệ: "Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy. Vì nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi mạng sống mình? "Vì Con Người sẽ ngự đến trong vinh quang của Cha Người, cùng với các thiên thần của Người, và bấy giờ, Người sẽ thưởng phạt ai nấy xứng việc họ làm. Thầy bảo thật anh em: trong số người có mặt ở đây, có những kẻ sẽ không phải nếm sự chết trước khi thấy Con Người đến hiển trị."
Cái giá để trở thành một môn đệ, một người lãnh đạo âm thầm, là cực kỳ cao ở thế giới này, nhưng phần thưởng thì vĩnh viễn và tuyệt vời! Bạn có muốn trở thành một người lãnh đạo vì CGK không?
Sự sắp xếp…. Nó không chỉ dành cho chiếc xe của bạn !: Bạn đã bao giờ là thành viên của một nhóm được giao nhiệm vụ cho một công việc hoặc một dự án chưa? Các bạn gặp nhau, thảo luận về những gì cần thiết, thu thập những nguồn tài liệu, và sau đó tự mình bắt đầu làm việc để thêm các mảnh ghép của riêng bạn vào bức hình lớn. Bạn đã bao giờ đi đến cuối cùng và có một số mảnh ghép tuyệt vời không khớp với nhau trong bức tranh lớn không? Đó là lúc nhận ra tầm quan trọng của sự phù hợp giữa mục đích và hành động.
Là những nhà lãnh đạo, (và tất cả chúng ta đều được mời gọi trở thành những nhà lãnh đạo cho Đức Kitô, đúng không?), Tất cả chúng ta đều có ý tưởng là mọi việc sẽ diễn ra như thế nào. Ý tưởng đó phải phù hợp với bức tranh lớn hơn, trong trường hợp này là tầm nhìn, con đường và sự lãnh đạo mà Đức Kitô mời gọi chúng ta trong cuộc sống của mình. Để thay đổi trái tim của chính chúng ta, gia đình của chúng ta, cộng đồng của chúng ta, Giáo Hội của chúng ta, chúng ta không cần phải “vượt rào” để cố gắng đạt được mục đích để được cứu rỗi. Những gì chúng ta cần là có kỷ luật (có từ “môn đệ” ẩn hiện trong suy nghĩ và hành động của chúng ta và liên tục tiến về phía trước vài thước mỗi ngày trong cuộc sống của chúng ta. Khi chúng ta làm điều này, chúng ta bắt đầu phát triển hơn một chút trong vai trò môn đệ mỗi ngày. Khi chúng ta bắt đầu trưởng thành, chúng ta bắt đầu làm chứng cho những người xung quanh trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta: gia đình, bạn bè, đồng đạo và đồng nghiệp của chúng ta. Một cụm từ phổ biến là "đông vui hay càng làm càng lớn." Hãy tự mình kiểm tra điều đó bằng cách cố gắng đi ngang qua một nơi nào đó mà đám đông đã tụ tập xung quanh. Bạn không thể bỏ qua mà không nhìn xem những gì mọi người khác đang xem. Đây là một mô hình tuyệt vời để sử dụng trong việc thu hút mọi người đến một cuộc sống của người quản lý. Thu hút 100 người làm việc tại giáo xứ, trường học, hoặc mục vụ của bạn vào thứ Bảy thì sẽ nhận thấy có bao nhiêu người lái xe đến để xem sự náo nhiệt của chúng ta.
Chúng ta càng bắt đầu sống cuộc sống của mình dựa trên thực tế rằng tất cả những gì chúng ta có là thuộc về Ngài và những của cải vật chất là do Ngài cho chúng ta mượn tạm thời ở đây, thì chúng ta càng coi trọng những món quà này và sử dụng chúng để lôi kéo bản thân và những người xung quanh chúng ta tới Đấng mời gọi cho chúng ta vào đời sống quản lý, Đấng đó là Chúa Giê-su.